Thursday, January 30, 2014

Sự Cách Ly Vĩ Đại

Sự Cách Ly Vĩ Đại

Hàng ngàn năm trước, con người sống trong hài hoà với toàn thể thế giới thiên nhiên.

Thông qua khả năng mà ngày nay gọi là cảm xạ từ xa, con người liên lạc với con thú, cây, và các loài sinh vật khác…

Không ai trong chúng bị con người coi là “thấp hơn” cả, chỉ là khác nhau, với các nhiệm vụ khác nhau để làm.

Con người làm việc bên cạnh thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên, cùng họ con người chia xẻ nhiệm vụ chăm sóc thế gian.

Bầu khí quyển của trái đất rất khác với khí quyển ngày nay, chứa đựng nhiều hơi nước hỗ-trợ-cây-cỏ hơn.

Một số lượng khổng lồ các loại thực phẩm rau, quả, hạt, và lúa mì dồi dào.

Do việc ăn uống như vậy, và việc không có căng thẳng không tự nhiên, tuổi thọ của con người dài gấp mấy lần tuổi thọ ngày nay.

Việc giết chóc thú vật để làm “thực phẩm” hoặc “tiêu khiển” là không thể tưởng tượng được.

Con người sống trong thanh bình với nhau và các loài sinh vật khác, mà con người coi là thầy và là bạn.

Ban đầu chầm chậm, nhưng càng ngày càng nhanh, Bản Ngã con người bắt đầu lớn mạnh và khẳng định chính nó.

Cuối cùng, sau khi nó tạo ra nhiều sự việc không lành, muôn loài đồng tâm quyết định để con người sống trên thế gian một mình, để học những bài học cần thiết. Mối liên hệ bị phá vỡ.

Ở một mình, cảm thấy bị ghẻ lạnh từ thế giới mà mình được sinh ra, cắt đứt khỏi sự dồi dào đầy đủ của thế giới, con người không còn hạnh phúc nữa.

Con người bắt đầu đi tìm hạnh phúc mà họ đã mất.

Khi họ tìm thấy những gì làm họ gợi nhớ về nó, họ tìm cách nắm giữ nó và tích trữ nhiều hơn. Từ đó, đem đến Căng Thẳng vào cuộc sống của họ.

Nhưng vẫn tìm kiếm hạnh phúc lâu bền và tích trữ những thứ thay thế tạm bợ cho hạnh phúc không đem thoả mãn đến cho con người.

Vì họ không còn có thể nghe được những gì các loài sinh vật khác nói, con người chỉ có thể ráng hiểu chúng qua hành động, mà đa phần họ hiểu sai.

Vì họ không còn cộng tác với các vị thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên vì lợi ích muôn loài, thay vào đó họ ráng mưu mẹo dùng năng lượng của đất để vụ lợi riêng cho họ, cây cỏ bắt đầu co rúm lại và chết.

Với lượng cây cỏ ít lại để hút nước và toả hơi nước, bầu khí quyển trở nên khô hơn, và sa mạc xuất hiện.

Chỉ một ít loài cây sống sót, và chúng mọc nhỏ hơn và dai cứng hơn theo năm tháng. Cuối cùng chúng mất đi màu sắc rực rỡ và hoa trái xum xuê của tổ tiên chúng.

Tuổi thọ con người bắt đầu ngắn theo, và bệnh dich xuất hiện và lan tràn.

Vì việc giảm đi các loại thực phẩm có sẵn cho họ, và tính lãnh cảm lớn dần, con người bắt đầu giết và ăn thịt bạn bè mình, các loài thú. Chúng nhanh chóng học cách chay trốn khỏi tầm tay con người và trở nên càng ngày càng nhút nhát và nghi ngờ động cơ và hành vi của con người.

Và sự phân chia lớn dần. Sau nhiều thế hệ, chẳng còn bao nhiêu người biết về cuộc sống trước kia là gì.

Khi con người càng trở nên mưu mẹo và bạo động đến trái đất, và nhu cầu xã hội và thế giới tâm linh hẹp dần chỉ còn riêng cho loài người mà thôi, họ càng trở nên mưu mẹo và bạo động thậm chí đến cả chính loài người.

Con người bắt đầu giết và bắt nhau làm nô lệ. Họ tạo dựng quân đội và đế chế, ép những ai trông, nói, nghĩ, và hành động khác họ phải chịu khuất phục những gì họ cho là tốt nhất.

Cuộc sống trở nên quá khổ ải cho loài người để, khoảng từ hai đến ba ngàn năm trước, những đấng hoàn hảo bắt đầu được sinh ra trên trái đất mang hình dáng con người, để dạy họ những chân lý mà đa phần đã bị lãng quên.

Nhưng tới lúc đó, loài người đã chia rẽ quá nặng nề, và qua lãnh cảm với những định luật vạn vật mà chi phối thế giới tự nhiên, nên những chân lý này thường chỉ được hiểu bán phần, hoặc hoàn toàn bị làm lơ.

Theo thời gian, những lời dạy của các đấng hoàn hảo bị thay đổi, vì lý do có thể gọi là chính trị, bởi những tổ chức quá-tính-chất-con-người mà được thừa hưởng những lời dạy này.

Những ai trở thành nhân vật nổi bật trong những tổ chức này muốn uy quyền trên người khác.

Họ coi thường sự quan trọng của những loài không-phải-người. Họ loại trừ từ những lời dạy những gì nói rằng các loài vật này có tâm linh, trí tuệ, và sự hiện hữu trong cõi thiêng liêng.

Họ bác bỏ rằng cõi thiên mà các loài không-phải-người an ngụ là cùng trạng thái Đồng Nhất với Cõi Thiêng Liêng mà bất cứ ai gác bỏ bản ngã và đi theo các chân lý vạn vật cũng có thể đạt tới.

Những người khát-quyền-thế muốn môn đồ của họ tin rằng cõi thiên là một nơi chỉ một số ít người, và chỉ riêng con người, được đến sau khi chết.

Một nơi mà có thể tới bởi những ai được tổ chức của họ chấp thuận.

Nên cả những đấng hoàn hảo cũng không thể phục hồi chân lý toàn vẹn, bởi vì bản ngã con người gây trở ngại.

Theo nhiều thế kỷ, những câu chuyện của sự Ly Cách Vĩ Đại, và của Thời Vàng Son mà hiện hữu trước đây, được truyền lại bởi những người nhạy cảm và thông thái.

Ngày nay ở Phương Tây công nghiệp, những chuyện này được coi là truyền thuyết và thần thoại… giả tưởng chỉ những người dễ tin và kém tinh vi… những câu chuyện dựa vào trí tưởng tượng và cảm xúc.

Mặc dù khá nhiều người đã thấy và liên lạc được với thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên, và nhiều cộng đồng tâm linh đã trồng được trái và rau ngon mát bằng cách cộng tác với họ và làm theo lời dạy của họ, sự mô tả về họ thường bị gạt bỏ coi là “chuyện thần thoại.”

Và, dù những câu chuyện mang tính thêu dệt và mộc mạc kể về sự Cách Ly Vĩ Đại có thể được tìm thấy trong cách sách linh thiêng của các đạo giáo trên thế gian, rất đáng ngờ rằng các môn đồ của các đạo giáo này tin tưởng một cách mãnh liệt.

Tuy nhiên, một số kỹ năng, niềm tin, và thực hành trước-Cách-Ly vẫn được bảo tồn.



No comments: