Friday, January 31, 2014

Tim Ta Cháy Như Lửa

Tim Ta Cháy Như Lửa

SoYen Shaku, một thiền sư tới Châu Mỹ, nói:
"Tim ta cháy như lửa nhưng mắt ta lạnh như tro tàn."

Ngài đặt ra những quy luật sau đây mà ngài thực hành mỗi ngày trong suốt cuộc đời ngài.

~ Buổi sáng trước khi khoác y phục, thắp nhang và thiền định.

~ Lui về an nghỉ đúng giờ giấc.

~ Ăn uống cách khoảng nhất định. 

Ăn điều độ và không bao giờ tới mức thỏa mãn.

~ Tiếp một người khách với cùng một thái độ như khi ở một mình. 

Khi ở một mình, giữ cùng thái độ như lúc đang tiếp khách.

~ Lưu ý vào điều gì bạn nói, và bất cứ bạn nói điều chi, thực hành điều đó.

~ Khi một cơ hội đến không để nó trôi đi, tuy nhiên luôn luôn suy nghĩ hai lần trước khi hành động.

~ Không nuối tiếc quá khứ. Nhìn tới tương lai.

~ Có thái độ không hãi sợ của một anh hùng và trái tim thương yêu của một đứa trẻ.

~ Khi đi ngủ, ngủ như thể bạn bước vào giấc ngủ cuối cùng.

~Khi thức dậy, bỏ lại cái giường lại phía sau ngay tức khắc như thể bạn vứt bỏ một đôi giày cũ.

My Heart Burns Like Fire


My Heart Burns Like Fire

SoYen Shaku, a Zen teacher who come to America, said: 
"My heart burns like fire but my eyes are as cold as dead ash."

He made the following rules which he practiced every day of his life.

~ In the morning before dressing, light incense and meditate.

~ Retire at a regular hour.

~ Partake of food at regular intervals. Eat with moderation and never to the point of satisfaction.

~ Receive a guest with the same attitude you have when alone. When alone, maintain the same attitude you have in receiving guests.

~ Watch what you say, and whatever you say, practice it.

~ When an opportunity comes do not let it pass you by, yet always think twice before acting.

~ Do not regret the past. Look to the future.

~ Have the fearless attitude of a hero and the loving heart of a child.

~ Upon retiring, sleep as if you had entered your last sleep.

~ Upon awakening, leave your bed behind you instantly as if you had cast away a pair of old shoes.

Âm Thanh của Một Bàn Tay

Âm Thanh của Một Bàn Tay

Thiền sư của chùa Kennin là MokuRai, Tiếng Sấm Yên Lặng. Ông bảo trợ một đệ tử nhỏ tên là ToYo chỉ mới mười hai tuổi. ToYo thấy các môn đồ lớn tuổi hơn đến trình phòng thầy vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối để nhận giáo huấn về Tham Thiền (hướng dẫn cá nhân) trong đó họ được cho những Công Án để dừng tâm-động.

ToYo cũng mong ước được Tham Thiền.

"Hãy chờ đợi thêm ít lâu.", MokuRai bảo. "Con hãy còn nhỏ lắm."

Nhưng cậu bé nài nỉ, nên cuối cùng người thầy ưng thuận.

Vào buổi tối cậu bé ToYo đến đúng giờ bên ngoài ngưỡng cửa phòng Tham Thiền của MokuRai. Cậu đánh chuông báo hiệu mình hiện diện, cúi lạy cung kính ba lần phía ngoài cửa, rồi đến ngồi trước mặt thầy trong yên lặng cung kính.

"Con có thể nghe được âm thanh của hai bàn tay khi chúng vỗ vào nhau.", MokuRai nói. "Bây giờ chỉ cho ta âm thanh của một bàn tay."

Toyo cúi lạy và lui về phòng mình để cân nhắc vấn đề này. Từ cửa sổ phòng mình cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc của các cô Nghệ Giả (geisha). "A! Ta thấy được rồi!" cậu reo lên.

Đêm hôm sau, khi thầy của cậu bảo cậu minh hoạ âm thanh của một bàn tay, ToYo bắt đầu chơi nhạc của các cô Nghệ Giả.

"Không, không," MokuRai nói. "Cái này không bao giờ thoả đáng. Đó không phải là âm thanh của một bàn tay. Con chưa thấu đáo được gì hết."

Cho rằng âm nhạc như thế có thể làm gián đoạn, ToYo dời chỗ ở của cậu đến một nơi yên tĩnh. Cậu lại thiền.

"Cái gì có thể là âm thanh của một bàn tay?"

Cậu chợt nghe tiếng nước nhỏ giọt. "Ta thấy được rồi!" Toyo hình dung.

Lần sau khi cậu đến trước mặt thầy, ToYo bắt chước tiếng nước nhỏ giọt.

"Đó là cái gì vậy?", MokuRai hỏi. "Đó là tiếng nước nhỏ giọt, nhưng không phải là âm thanh của một bàn tay. Cố nữa đi."

Trong vô ích, Toyo thiền để nghe âm thanh của một bàn tay.

Cậu nghe thấy tiếng thở dài của gió. Nhưng âm thanh đó bị bác bỏ.

Cậu nghe thấy tiếng kêu của một con cú. Tiếng đó cũng bị từ chối.

Âm thanh của một bàn tay không phải là những con châu chấu.

Cả đến hơn mười lần ToYo đến trình MokuRai với các âm thanh khác nhau. Tất cả đều sai.

Gần suốt một năm cậu suy ngẫm âm thanh của một bàn tay có thể là gì.

Cuối cùng ToYo nhập vào thiền định thật sự và vượt qua tất cả các âm thanh. "Ta không còn thâu thập được thêm gì nữa," sau này cậu giải thích, "bởi vậy ta đã đạt tới âm thanh không âm thanh."

Toyo đã ngộ được âm thanh của một bàn tay.

The Sound of One Hand


The Sound of One Hand

The master of KenNin temple was MokuRai, Silent Thunder. He had a little protégé named ToYo who was only twelve years old. ToYo saw the older disciples visit the master's room each morning and evening to receive instruction in SanZen (personal guidence) in which they were given KoAns to stop mind-wandering.

ToYo wished to do SanZen also.

"Wait a while.", said MokuRai. "You are too young."

But the child insisted, so the teacher finally consented.

In the evening little ToYo went at the proper time to the threshold of MokuRai's SanZen room. He struck the gong to announce his presence, bowed respectfully three times outside the door, and went to sit before the master in respectful silence.

"You can hear the sound of two hands when they clap together.", said MokuRai. "Now show me the sound of one hand."

ToYo bowed and went to his room to consider this problem. From his window he could hear the music of the geishas. "Ah, I have it!" he proclaimed.

The next evening, when his teacher asked him to illustrate the sound of one hand, ToYo began to play the music of the GeiShas.

"No, no," said MokuRai. "That will never do. That is not the sound of one hand. You've not got it at all."

Thinking that such music might interrupt, ToYo moved his abode to a quiet place. He meditated again.

"What can the sound of one hand be?"

He happened to hear some water dripping. "I have it!" imagined ToYo.

When he next appeared before his teacher, he imitated dripping water.

"What is that?", asked MokuRai. "That is the sound of dripping water, but not the sound of one hand. Try again."

In vain, ToYo meditated to hear the sound of one hand.

He heard the sighing of the wind. But the sound was rejected.

He heard the cry of an owl. This was also refused.

The sound of one hand was not the locusts.

For more than ten times ToYo visited MokuRai with different sounds. All were wrong.

For almost a year he pondered what the sound of one hand might be.

At last ToYo entered true meditation and transcended all sounds. "I could collect no more," he explained later, "so I reached the soundless sound."

ToYo had realized the sound of one hand.

Lời Khuyên của một Người Mẹ

Lời Khuyên của một Người Mẹ

Ji-Un, một Thiền sư, là một học giả chữ Phạn nổi tiếng vào thời đại Tokugawa. Lúc còn trẻ ông thường hay thuyết giảng cho các anh em bạn học.

Mẹ của ông nghe được về chuyện này và viết cho ông một lá thư:

"Con trai, mẹ không nghĩ rằng con trở thành một người hiến mình vào cửa Phật vì con muốn trở thành một cuốn tự điển sống cho người khác. Thông tin và bình phẩm, vinh quang và danh dự cũng chẳng có điểm dừng. Mẹ ước con hãy chấm dứt việc thuyết giảng này. Hãy tự lánh mình trong một thiền viện nhỏ bé ở một nơi xa xôi trong núi. Cống hiến thì giờ của mình để thiền định và bằng cách này mà đạt sự chứng ngộ thật sự."

A Mother's Advice


A Mother's Advice

Ji-Un, a Zen master, was a well-known Sanskrit scholar of the Tokugawa era. When he was young he used to deliver lectures to his brother students. 
His mother heard about this and wrote him a letter:

"Son, I do not think you became a devotee of the Buddha because you desired to turn into a walking dictionary for others. There is no end to information and commentation, glory and honor. I wish you would stop this lecture business. Shut yourself up in a little temple in a remote part of the mountain. Devote your time to meditation and in this way attain true realization."

Nguyên Lý Đầu Tiên

Nguyên Lý Đầu Tiên

Hễ ai đến thiền viện Obaku ở Kyoto đều nhìn thấy có khắc trên cổng những chữ: "Nguyên Lý Đầu Tiên."

Những con chữ to một cách khác thường, và những người biết thưởng thức thư họa đều khâm phục chúng coi là một tuyệt tác. Những chữ này do KoSen vẽ hai trăm năm về trước.

Khi vị thầy vẽ những chữ này ông vẽ trên giấy, rồi từ đó nghệ nhân mới theo đó mà khắc lên gỗ.

Khi KoSen phác họa chữ, một cậu học trò dạn dĩ ở bên ông chuẩn bị cả mấy hũ mực cho việc phác họa… và, cậu cũng không ngần ngại bình phẩm tác phẩm của thầy.

"Cái đó không đẹp.", cậu thưa với KoSen sau lần vẽ thử thứ nhất.

"Còn cái đó thì sao?", KoSen hỏi.

"Xấu. Tệ hơn cái trước! ", cậu học trò lên tiếng.

KoSen nhẫn nại viết, hết bản này đến bản khác, cho đến khi tám mươi tư bản "Nguyên Lý Đầu Tiên" đã chất đống. Tuy nhiên, chẳng bản nào được cậu học trò chấp thuận.

Thế rồi, khi cậu trai trẻ bước ra ngoài trong chốc lát, KoSen nghĩ:

"Bây giờ là cơ hội của ta để thoát khỏi con mắt sắc sảo của nó.", và ông liền viết một cách vội vã, với một tâm trạng không còn phân tâm. 

"Nguyên Lý Đầu Tiên."

"Một tuyệt tác!", cậu học trò reo lên.

The First Principle


The First Principle

When one goes to OBaku temple in Kyoto he sees carved over the gate the characters:

"The First Principle."

The letters are unusually large, and those who appreciate calligraphy always admire them as being a masterpiece. They were drawn by KoSen two hundred years ago.

When the master drew them he did so on paper, from which workmen made the larger carving in wood.

As KoSen wrote the characters, a bold pupil was with him who had made several gallons of ink for the calligraphy… and, who never failed to criticize his master's work.

"That is not good.", he told KoSen after the first effort.

"How is that one?", asked KoSen.

"Poor. Worse than before!" pronounced the pupil.

KoSen patiently wrote, one sheet after another, until eighty-four ‘First Principles’ had been accumulated. Still, none met with the approval of the pupil.

Then, when the young man stepped outside for a few moments, KoSen thought:

"Now is my chance to escape his keen eye.", and he wrote hurriedly, with a mind free from disctraction. "The First Principle."

"A masterpiece!", exclaimed the pupil.

Một Truyện Ngụ Ngôn

Một Truyện Ngụ Ngôn

Đức Phật kể một truyện ngụ ngôn trong một Kinh:

Một người đàn ông đi ngang qua một cánh đồng và gặp một con hổ.

Ông bỏ chạy, con hổ đuổi theo ông ta.

Tới một bờ vực sâu, ông bám được vào rễ một cây nho dại và đu mình xuống dưới bờ vực.

Con hổ đánh hơi ông ta một cách đe doạ ở phía trên.

Run sợ, ông nhìn xuống phía dưới, tận xa phía dưới, một con hổ khác đang chờ ăn thịt ông ta.

Chỉ có rễ nho mỏng manh giúp đỡ ông.

Hai con chuột, một con trắng và một con đen, bắt đầu, từng tí từng tí một, gậm nhấm rễ cây nho.

Ông nhìn thấy một quả dâu ngon ngọt mọc gần bên ông từ tường bờ vực.

Nắm lấy rễ nho bằng một tay, ông hái quả dâu bằng tay kia.

Quả dâu thật ngọt làm sao!

A Parable


A Parable

The Buddha told a parable in a Sutra:

A man traveling across a field encountered a tiger.

He fled, the tiger chased after him.

Coming to a precipice, he caught hold of the root of a wild vine and swung himself down over the edge.

The tiger sniffed at him menacingly from above.

Trembling, the man looked down to where, far below, another tiger was waiting to eat him.

Only the slender root of the vine supported him.

Two mice, one white and one black, started to, little by little, gnaw away the vine root.

The man saw a luscious strawberry growing near to him from the side of the precipice.

Grasping the vine’s root with one hand, he plucked the strawberry with the other, and ate it.

How sweet it tasted!

Hà Tiện Lời Dạy

Hà Tiện Lời Dạy

Một y sĩ trẻ tên là KusuDa gặp một người bạn hồi đại học, người này đang nghiên cứu về Thiền. Anh y sĩ trẻ hỏi người đó Thiền là gì.
"Tôi không thể nói được cho anh cái đó là gì." người bạn trả lời, "Nhưng có một điều chắc chắn… 

Nếu anh hiểu được Thiền, anh sẽ không còn sợ chết nữa."

"Được thôi," KusuDa nói.
"Tôi sẽ thử điều đó. Ở đâu mà tôi có thể tìm gặp được một vị thầy?"

"Hãy tới thầy Nan-In," người bạn bảo anh ta.

Thế là KusuDa đi tìm đến Nan-In. Anh mang theo một con dao găm dài chín phân rưỡi để xem vị thầy này có thực sự sợ chết hay không.

Khi Nan-In trông thấy KusuDa, ông nói lớn tiếng: "Chào anh bạn. Anh bạn khỏe không? Chúng mình không gặp nhau đã lâu lắm rồi!"

Việc này khiến KusuDa bối rối, anh trả lời: 

"Chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây."

"Đúng thế," Nan-in trả lời. 

"Tôi nhầm anh với một y sĩ khác mà đang thụ huấn ở đây."

Với khởi đầu như vậy, KusuDa đã mất cơ hội của anh để thử thách vị thiền sư, vì thế anh ta miễn cưỡng hỏi xem anh có thể học Thiền được hay không.

Nan-In nói: "Thiền chẳng phải là một chuyện khó khăn. Nếu anh là một y sĩ, hãy chữa trị cho các bệnh nhân của anh với lòng hảo tâm. Đó là Thiền."

KusuDa đã đến viếng Nan-In ba lần. Mỗi lần Nan-In đều nói với anh cùng một câu như vậy. "Một y sĩ chớ nên phí phạm thời giờ ở quanh đây. 

Hãy đi về nhà và chăm sóc các bệnh nhân của anh."

KusuDa chưa thấy được sáng tỏ tại sao lời giảng dạy như vậy có thể làm tan đi nỗi sợ chết. Vì thế đến lần viếng thăm thứ tư anh phàn nàn: "Bạn con bảo con rằng khi ai học thiền thì không còn sợ chết nữa. Mỗi lần con đến đây tất cả những điều thầy bảo con chỉ là phải chăm sóc cho bệnh nhân của con. Con biết như vậy. Nếu đó là cái-gọi-là Thiền của thầy, 

thì con sẽ không đến thăm thầy nữa."

Nan-In mỉm cười và vỗ vai anh y sĩ. 

"Ta đã quá nghiêm khắc với anh. Để ta cho anh một công án."

Ông trao cho KusuDa công án về Không của Triệu Châu để quán tưởng, đó là vấn đề giác ngộ tâm đầu tiên trong cuốn sách có tên là Vô Môn Quan.

KusuDa suy tư về vấn đề Không (Cái-Không) này trong hai năm. 

Nhiều lúc anh nghĩ rằng anh đã ngộ được chân tâm.

Nhưng vị thầy của anh phê chuẩn: "Anh chưa đạt vào."

KusuDa tiếp tục tập trung quán tưởng thêm một năm rưỡi. Tâm của anh bắt đầu ổn định. Các vấn đề được lý giải. Cái Không trở thành chân lý. Anh ta phục vụ bệnh nhân của anh đàng hoàng và, chính anh cũng chẳng hề nhận biết, anh đã không còn quan tâm về chuyện sống và chết nữa.

Từ đó mỗi khi anh đến thăm Nan-In, vị thầy già của anh chỉ mỉm cười.

Stingy in Teaching


Stingy in Teaching

A young physician named KusuDa met a college friend who had been studying Zen. The young doctor asked him what Zen was.

"I cannot tell you what it is." the friend replied, "But one thing is certain… If you understand Zen, you will not be afraid to die."

"That's fine." said KusuDa.

"I will try it. Where can I find a teacher?"

"Go to the master Nan-In," the friend told him.

So KusuDa went to call on Nan-In. He carried a dagger nine and a half inches long to determine whether or not the teacher was afraid to die.

When Nan-In saw KusuDa he exclaimed: "Hello, friend. How are you? We haven't seen each other for a long time!"

This perplexed KusuDa, who replied: "We have never met before."

"That's right," answered Nan-In. "I mistook you for another physician who is receiving instruction here."

With such a beginning, KusuDa lost his chance to test the master, so reluctantly he asked if he might receive Zen instruction.

Nan-In said: "Zen is not a difficult task. If you are a physician, treat you patients with kindness. That is Zen."

KusuDa visited Nan-In three times. Each time Nan-In told him the same thing. "A physician should not waste time around here. Go home and take care of you patients."

It was not yet clear to KusuDa how such teaching could remove the fear of death. So on his fourth visit he complained: "My friend told me when one learns Zen one loses the fear of death. Each time I come here all you tell me is to take care of my patients. I know that much. If that is your so-called Zen, I am not going to visit you any more."

Nan-In smiled and patted the doctor. "I have been too strict with you. Let me give you a KoAn."

He presented KusuDa with Joshu's Mu to work over, which is the first mind enlightening problem in the book called The Gateless Gate.

KusuDa pondered this problem of Mu (No-Thing) for two years. At length he thought he had reached certainty of mind. 
But his teacher commented: "You are not in yet." 
 

KusuDa continued in concentration for another year and a half. His mind became placid. Problems dissolved. No-Thing became the truth. He served his patients well and, without even knowing it, he was free from concern over life and death.

Then when he visited Nan-In, his old teacher just smiled.

Không Xa Cõi Phật

Không Xa Cõi Phật

Một sinh viên đại học khi viếng thăm GaSan đã hỏi ông: 

"Có bao giờ ngài đọc Kinh Thánh Thiên Chúa không?”

"Không, hãy đọc cho ta nghe," GaSan nói.

Chàng sinh viên mở cuốn Kinh Thánh và đọc trong phẩm Thánh Matthew: "Và các ngươi lo nghĩ làm chi về y phục? Hãy ngẫm xem hoa huệ ngoài cánh đồng, chúng lớn như thế nào. Chúng chẳng hề lao khổ, chúng cũng chẳng quay vần, và nữa ta nói cùng các ngươi rằng dù cho Solomon vinh quang biết mấy, cũng không ăn mặc được bằng một trong những hoa ấy... 

Vì vậy cho nên chớ lo nghĩ gì cho ngày mai, vì ngày mai sẽ tự lo nghĩ cho mọi sự của ngày mai."

GaSan nói: 

"Bất cứ ai mà thốt ra được những lời đó ta coi như là một người đã giác ngộ."

Chàng sinh viên tiếp tục đọc:
"Hãy xin và nó sẽ được cho ngươi, hãy tìm và ngươi sẽ thấy, hãy gõ và nó sẽ mở cho ngươi. Vì mọi người ai xin thì được nhận, và ai tìm thì thấy, 

và ai gõ thì được mở cho."

GaSan bình phẩm: 

"Thật là tuyệt vời. Bất cứ ai mà nói được điều đó thì không xa cõi Phật."

Not Far From Buddhahood


Not Far From Buddhahood

A university student while visiting GaSan asked him: "Have you even read the Christian Bible?"

"No, read it to me," said GaSan.

The student opened the Bible and read from St. Matthew:

"And why take ye thought for raiment? Consider the lilies of the field, how they grow. They toil not, neither do they spin, and yet I say unto you that even Solomon in all his glory was not arrayed like one of these... Take therefore no thought for the morrow, for the morrow shall take thought for the things of itself."

GaSan said: "Whoever uttered those words I consider an enlightened man."

The student continued reading:

"Ask and it shall be given you, seek and ye shall find, knock and it shall be opened unto you. For everyone that asketh receiveth, and he that seeketh findeth, and to him that knocketh, it shall be opened."

GaSan remarked:

"That is excellent. Whoever said that is not far from Buddhahood."

ShoUn và Mẹ Của Ông

ShoUn và Mẹ Của Ông

ShoUn đã trở thành một vị thầy phái Thiền Soto. Khi ông còn là một thiền sinh cha ông qua đời, để lại cho ông phải chăm nom người mẹ già.

Mỗi khi ShoUn đến thiền đường ông luôn luôn dẫn mẹ theo với ông.

Vì bà theo bên cạnh ông, nên khi ông viếng các tu viện ông không thể sống cùng các nhà sư. Do đó ông xây một căn nhà nhỏ và săn sóc bà ở đó.

Ông thường chép kinh, những bài kệ Phật Giáo, và nhờ cách đó mà nhận được ít tiền mọn để mua thực phẩm.

Khi ShoUn mua cá cho mẹ ông, người đời giễu cợt ông, bởi vì một vị sư không được ăn cá. Nhưng ShoUn không để tâm.

Mẹ ông, tuy nhiên, lại đau khổ khi thấy mọi người cười chê con bà. Cuối cùng bà bảo ShoUn: "Mẹ nghĩ mẹ có thể trở thành một ni sư được. Mẹ cũng có thể là một người ăn chay nữa."

Bà liền thực hiện điều đó, và họ tu học cùng nhau.

ShoUn yêu thích âm nhạc và từng là một người thầy về đàn hạc, thứ đàn mà mẹ ông cũng biết chơi. Vào những đêm trăng tròn hai mẹ con thường hòa đàn cùng nhau.

Một buổi tối có một cô gái trẻ đi ngang nhà họ và nghe thấy tiếng nhạc. Cảm động sâu xa, cô mời ShoUn đến thăm cô vào đêm hôm sau và chơi đàn. Ông nhận lời mời.

Một vài ngày sau ông gặp cô gái trẻ ở ngoài phố và cám ơn cô về lòng hiếu khách. Người khác cười nhạo ông. Ông đã ghé thăm nhà của một cô gái đứng đường.

Một hôm ShoUn phải đi đến một ngôi chùa ở xa để thuyết giảng. Một vài tháng sau ông trở về nhà và mới hay mẹ ông qua đời. Bạn bè trước đó không biết liên lạc với ông ở đâu, nên tiến hành đám tang.

Shoun bước đến và gõ lên quan tài bằng cây trượng của mình. 

"Thưa mẹ, con của mẹ đã trở về," ông nói.

"Mẹ vui mừng thấy con đã trở về, con ạ!" ông trả lời thay cho mẹ ông.

"Vâng, con cũng vui mừng," ShoUn đáp lại.

Rồi ông loan báo với mọi người ở chung quanh ông: "Tang lễ đã xong. Quý vị có thể chôn cất thi hài."

Khi ShoUn về già ông biết sắp tới cuối đời. Ông liền gọi các đệ tử đến quây quần chung quanh ông vào buổi sáng, bảo họ rằng ông sẽ viên tịch vào buổi trưa. Đốt hương trước di ảnh của mẹ và của người thầy cũ, ông viết một bài thơ:
~Năm mươi sáu năm ta đã sống cách tốt nhất,
Phiêu bạc trên thế gian này.
Giờ đây mưa đã ngừng,
Mây đang quang tạnh,
Bầu trời xanh xuất hiện một bóng trăng tròn.~

Các đệ tử của ông tụ họp quanh ông, tụng Kinh. 

ShoUn ra đi trong tiếng tụng kinh.


ShoUn and His Mother


ShoUn and His Mother

ShoUn became a teacher of Soto Zen. When he was still a student his father passed away, leaving him to care for his old mother.

Whenever ShoUn went to a meditation hall he always took his mother with him.

Since she accompanied him, when he visited monasteries he could not live with the monks. So he would build a little house and care for her there.

He would copy Sutras, Buddhist verses, and in this manner receive a few coins for food.

When ShoUn bought fish for his mother, the people would scoff at him, for a monk is not supposed to eat fish. But ShoUn did not mind.

His mother, however, was hurt to see the others laugh at her son. Finally she told ShoUn: "I think I will become a nun. I can be a vegaterian too."

She did, and they studied together.

ShoUn was fond of music and was a master of the harp, which his mother also played. On full-moon nights they used to play together.

One night a young lady passed by their house and heard music. Deeply touched, she invited ShoUn to visit her the next evening and play. He accepted the invitation.

A few days later he met the young lady on the street and thanked her for her hospitality. Others laughed at him. He had visited the house of a woman of the streets.

One day ShoUn left for a distant temple to deliver a lecture. A few months afterwards he returned home to find his mother dead. Friends had not known where to reach him, so the funeral was then in progress.

ShoUn walked up and hit the coffin with his staff. "Mother, your son has returned," he said.

"I am glad to see you have returned, son,"

he answered for his mother.

"Yes, I am glad too," ShoUn responded.

Then he announced to the people about him: "The funeral ceremony is over. You may bury the body."

When ShoUn was old he knew his end was approaching. He asked his disciples to gather around him in the morning, telling them he was going to pass on at noon. Burning incense before the picture of his mother and his old teacher, he wrote a poem:

~ For fifty-six years I lived as best I could,


Making my way in this world.


Now the rain has ended,

The clouds are clearing,


The blue sky has a full moon. ~

His disciples gathered about him, reciting a Sutra. ShoUn passed on during the recitation.