Wednesday, January 29, 2014

Sự đau khổ của ham muốn


S đau kh ca ham mun



S ham mun đươc gii thoát khi ham mun vn là ham mun.

Chúng ta ham mun và do đó chúng ta chu kh.

Chúng ta chu kh và do đó

chúng ta ham mun được gii thoát khi đau kh.

An nhàn trong hnh phúc là

s gii thoát duy nht khi ham mun.



S an nhàn thc th, không-mong-mun…

S vng mt ca ham mun, s có mt ca không-ham-mun.

Biết rng không có gì đ ham mun

thì không ging như hiu rng không có gì đ ham mun.

Hiu rng không có gì đ ham mun

thì không ging như giác ng rng không có gì đ ham mun.



Chúng ta, mi chúng ta, gn lin vi s ham mun ca chúng ta

cho đến khi chúng ta thc th giác ng

rng không có gì đ ham mun.

Mt người phi đ phòng s ham mun được giác ng thc s

vì e rng chúng ta đt chính mình vào s đau kh ca ham mun.

S giác ng thc th không được sinh ra t ham mun đ biết,

mà t biết rng, cui cùng, không có gì đ ham mun.



Gii thoát khi ham mun ca bn thân,

gii thoát t bn thân ca chính ta,

là mt s gii thoát phi được ban tng bi bn thân ta

cho chính bn thân ta… Mt cách v tha.

S gii thoát v tha này ch có th được ban tng cho mi chúng ta

bi chính chúng ta.

The Suffering of Desire


The Suffering of Desire

The desire to be free from desire is still desire.

We desire and so we suffer.

We suffer and so we desire freedom from suffering.

Blissful contentment is the only freedom from desire.

True contentment, non-wanting...

The absence of desire, the presence of non-desire.

To know there is nothing to desire

is not the same as to understand there is nothing to desire.

To understand there is nothing to desire

is not the same as to realize there is nothing to desire.

We are, each of us, bound to our desires

until we truly realize there is nothing to desire.

One must guard against the desire for true realization,

lest we subject ourselves to the suffering of desire.

True realization is not born of the desire to know,

but to know there is, at last, nothing to desire.

Freedom from the desires of the self,

freedom from the self itself,

is a freedom that must be given by the self

to the self... Selflessly.

This selfless freedom may only be given to each of us

by ourselves.

Câu Chuyện Người Thợ Đục Đá


~ Câu Chuyn Người Th Đc Đá ~





Mt ln có mt người th đc đá,

ông ta không tho mãn vi chính mình 
đa v ca ông ta trong cuc sng.



Mt ngày n, ông đi ngang nhà ca mt thương gia giàu có,

và nhìn qua cánh cng đ m,

ông thy nhiu đ vt quý giá và khách kha quan trng.



"Người thương gia này quyn thế là bao!", người th đc đá nghĩ.



Ông tr nên ganh t, và ước rng ông được như người thương gia.

Đ ri ông không còn phi sng cuc sng ca mt người th đc đá.



Bt ng tt đ, ông thình lình tr thành người thương gia!

Gi ông được hưởng nhiu sang trng và quyn lc hơn ông tng mơ.



Tuy nhiên, ông li b ganh t 
và ghen ghét bi nhng người nghèo hơn ông.



Chng lâu sau, mt quan chc đi ngang qua.

Viên quan chc được khiêng trên kiu,

theo sau bi đoàn tu tùng, và h tng bi binh sĩ đánh chuông.

Mi người, không cn biết giàu có c nào,

vn phi cúi đu trước đoàn diu hành.



"Viên quan chc này quyn thế là bao!  
Ta ước ta được là mt quan chc cao!", ông ta nghĩ.



Ri, thình lình, ông tr thành viên quan chc!

Đi đâu ông cũng được khiêng trên kiu được thêu thùa lng ly ca ông.



Tuy nhiên, ông b s và ghét bi dân chúng xung quanh…

vì h phi cúi đu thp, khúm núm, trước mt ông mi khi ông đi ngang.



Đó là mt ngày hè nóng nc, và ông cm thy rt khó chu,

là mt quan chc, trong kiu nhp nháp ca mình. Ông nhìn lên mt tri.

Nó chiếu sáng trên bu tri, không nh hưởng bi ông.



"Mt tri hùng mnh làm sao! Ta ước ta được là mt tri!", ông nghĩ.



Ri, bt ng, ông tr thành mt tri!

Không h b nh hưởng bi ai,

ánh sang rc r ca ông chiếu xung mi người…

trong khi đó đt cháy đng rung khi ông ri sáng.



Tuy nhiên, ông b nguyn ra bi nông dân

và nhng người lao đng chân tay vì h quá khn cùng dưới cái nóng oi .



Chng lâu sau, mt đám mây to chen gia ông và mt đt,

và ánh sáng ca ông không còn chiếu sáng mi vt bên dưới được na.



"Đám mây kia hùng mnh làm sao! Ta ước ta được là đám mây!", ông nghĩ.



Ri, thình lình, ông tr thành đám mây.

Cun cun và dày, ông tri mình kiêu k khp bu tri to ln.



Tuy nhiên, ông b mi người la mng, vì bây gi ông che ánh nng mt tri

và trút mưa như thác xung, ngp lt đng rung và làng mc.



Nhưng chng bao lâu ông thy ông b đy bi mt đng lc tht mnh,

và nhn ra đó là cơn gió.



"Cơn gió kia hùng mnh làm sao! Ta ước ta được làm cơn gió!", ông nghĩ.



Ri, bt ng, ông tr thành cơn gió!

Quá hùng mnh, gi ông có th đy được nhng áng mây khng l.



Tuy nhiên, ông b mi người bên dưới ghét và s.

Vì, ông cũng thi bay ngói khi nóc nhà, 
và có th lt đ nhng cây to nht.



Nhưng sau mt hi, ông đng phi mt cái gì mà không h lay chuyn,

không cn biết ông thi mnh c nào … mt núi đá to ln, sng sng.



"Núi đá kia hùng mnh làm sao! Ta ước ta được làm núi đá!", ông nghĩ.



Ri, thình lình, ông tr thành núi đá, hùng mnh hơn mi th trên trái đt. Gió không lay chuyn được ông. Mây phi đi vòng qua ông.

Mt tri ch đ làm ông m. Ông không h b nh hưởng bi quan chc cao, không n tượng bi s giàu có ca người thương gia.



Nhưng khi ông đng đó, ông nghe mt âm thanh l,

ông cm thy chính mình b thay đi…

thay đi không cưỡng li được, thay đi không trn tránh được.



"Cái gì có th hùng mnh hơn được ta, ngn núi đá?", ông nghĩ.



Ông nhìn sâu xung tn chân núi, chính nn tng ca mình …

Âm thanh đó là ca mt cây búa đóng vào cái đc …

và thy dưới chân ông

hình hài ca mt người th đc đá.