~ Câu Chuyện Người Thợ Đục Đá ~
Một lần có một người thợ đục đá,
ông ta
không thoả mãn với
chính mình
và địa vị của ông
ta trong cuộc sống.
Một ngày
nọ, ông đi
ngang nhà của một thương gia
giàu có,
và
nhìn qua cánh cổng để mở,
ông thấy nhiều đồ vật quý
giá và khách khứa quan
trọng.
"Người thương gia này quyền thế là bao!", người thợ đục đá nghĩ.
Ông trở nên
ganh tỵ, và ước rằng ông
được như người thương
gia.
Để rồi ông
không còn phải sống cuộc sống của một người thợ đục đá.
Bất ngờ tột độ, ông
thình lình trở thành
người thương gia!
Giờ ông được hưởng nhiều sang
trọng và
quyền lực hơn ông
từng mơ.
Tuy nhiên, ông lại bị ganh
tỵ
và
ghen ghét bởi những người
nghèo hơn ông.
Chẳng lâu
sau, một quan
chức đi
ngang qua.
Viên
quan chức được
khiêng trên kiệu,
theo
sau bởi đoàn tuỳ tùng,
và hộ tống bởi binh
sĩ đánh chuông.
Mọi người,
không cần biết giàu
có cỡ nào,
vẫn phải cúi đầu trước đoàn diễu hành.
"Viên quan chức này quyền thế là bao!
Ta ước ta được là một quan chức cao!", ông ta nghĩ.
Rồi,
thình lình, ông trở thành
viên quan chức!
Đi đâu ông
cũng được
khiêng trên kiệu được thêu
thùa lộng lẫy của ông.
Tuy
nhiên, ông bị sợ và
ghét bởi dân
chúng xung quanh…
vì họ phải cúi đầu thấp,
khúm núm, trước mặt ông
mỗi khi
ông đi ngang.
Đó là một ngày
hè nóng nực, và
ông cảm thấy rất khó
chịu,
là một quan
chức,
trong kiệu nhớp nháp
của mình.
Ông nhìn lên mặt trời.
Nó chiếu sáng
trên bầu trời,
không ảnh hưởng bởi ông.
"Mặt trời hùng mạnh làm sao! Ta ước ta được là mặt trời!", ông
nghĩ.
Rồi, bất ngờ, ông
trở thành
mặt trời!
Không
hề bị ảnh hưởng bởi ai,
ánh
sang rực rỡ của ông
chiếu xuống mọi người…
trong
khi đó đốt cháy đồng ruộng khi
ông rọi sáng.
Tuy
nhiên, ông bị nguyền rủa bởi nông
dân
và những người lao động
chân tay vì họ quá
khốn cùng
dưới cái
nóng oi ả.
Chẳng lâu
sau, một đám mây
to chen giữa ông
và mặt đất,
và ánh
sáng của ông không còn chiếu sáng
mọi vật bên
dưới được nữa.
"Đám mây kia hùng mạnh làm sao! Ta ước ta được là đám mây!", ông
nghĩ.
Rồi,
thình lình, ông trở thành
đám mây.
Cuồn cuộn và
dày, ông trải mình
kiêu kỳ khắp bầu trời to lớn.
Tuy
nhiên, ông bị mọi người la mắng, vì bây giờ ông che ánh nắng mặt trời
và trút mưa như thác xuống, ngập lụt đồng ruộng và làng mạc.
Nhưng chẳng bao
lâu ông thấy ông
bị đẩy bởi một động lực thật mạnh,
và nhận ra đó là cơn gió.
"Cơn gió kia hùng mạnh làm sao! Ta ước ta được làm cơn gió!",
ông nghĩ.
Rồi, bất ngờ, ông
trở thành
cơn gió!
Quá
hùng mạnh, giờ ông
có thể đẩy được những áng
mây khổng lồ.
Tuy
nhiên, ông bị mọi người bên
dưới ghét
và sợ.
Vì,
ông cũng thổi bay ngói khỏi nóc
nhà,
và có thể lật đổ những cây
to nhất.
Nhưng sau
một hồi, ông
đụng phải một cái
gì mà không hề lay
chuyển,
không
cần biết ông
thổi mạnh cỡ nào …
một núi đá to lớn, sừng sững.
"Núi đá kia hùng mạnh làm sao! Ta ước ta được làm núi đá!", ông
nghĩ.
Rồi,
thình lình, ông trở thành
núi đá, hùng mạnh hơn mọi thứ trên
trái đất. Gió
không lay chuyển được ông.
Mây phải đi vòng
qua ông.
Mặt trời chỉ đủ làm
ông ấm. Ông
không hề bị ảnh hưởng bởi quan
chức cao,
không ấn tượng bởi sự giàu
có của người thương gia.
Nhưng khi
ông đứng đó, ông
nghe một âm
thanh lạ,
ông cảm thấy
chính mình bị thay đổi…
thay đổi
không cưỡng lại được,
thay đổi
không trốn
tránh được.
"Cái gì có thể hùng mạnh hơn được ta, ngọn núi đá?", ông
nghĩ.
Ông nhìn sâu xuống tận chân núi, chính nền tảng của mình …
Âm thanh đó là của một cây búa đóng vào cái đục …
và thấy dưới chân ông
hình hài của một người thợ đục đá.
No comments:
Post a Comment