Sunday, February 2, 2014

Chỉ Hai Chữ

Chỉ Hai Chữ

Thời nọ có một tu viện rất nghiêm khắc. Theo hạnh cấm khẩu, không ai được phép nói gì cả, chỉ trừ một điều nhỏ trong luật. Cứ mỗi mười năm, các nhà sư được phép nói đúng hai chữ.

Sau khi tu được mười năm đầu tiên ở tu viện, một nhà sư đến viếng vị Trụ Trì, người hỏi: “Đã trải qua mười năm, ông muốn nói hai chữ gì?”

“Giường… cứng…”, nhà sư nói.

“Ta thấy.”, vị Trụ Trì trả lời.

Mười năm sau, nhà sư quay lại viếng vị Trụ Trì một lần nữa, người hỏi:
“Đã trải qua mười năm, ông muốn nói hai chữ gì?”

“Thức-ăn… hôi…”, nhà sư nói.

“Ta thấy.”, vị Trụ Trì trả lời.

Rồi tiếp thêm mười năm nữa trôi qua và nhà sư quay lại viếng vị Trụ Trì một lần nữa, người hỏi: “Đã trải qua mười năm, ông muốn nói hai chữ gì?”

“Tôi… bỏ-tu!…”, nhà sư nói.

“Được, ta có thể thấy tại sao,” vị Trụ Trì trả lời, “ông chỉ toàn phàn nàn mà thôi.”



Just Two Words

There was once a monastery that was very strict. 
Following a vow of silence, no one was allowed to speak at all, save one exception to the rule. 
Every ten years, the monks were permitted to speak just two words. 

After spending his first ten years at the monastery, one monk went to the Abbott, who asked: 
"It has been ten years, what are the two words you would like to speak?"

"Bed... hard...", said the monk.

"I see," replied the Abbott.

Ten years later, the monk returned to the Abbott again, who asked:

"It has been ten years, what are the two words you would like to speak?"

"Food... stinks...", said the monk.

"I see," replied the Abbott.

Yet another ten years passed and the monk once again met with the Abbott, who asked:

"It has been ten years, what are the two words you would like to speak?"

"I... quit!" said the monk.

"Well, I can see why," replied the Abbot, "all you ever do is complain."



Cần Mất Bao Nhiêu Lâu?

Cần Mất Bao Nhiêu Lâu?

Một thiền sinh đến gặp thầy của mình và nói một cách tha thiết,
“Con hoàn toàn cống hiến vào việc học thiền. Cần mất bao nhiêu lâu con mới đạt được giác ngộ?”

Câu trả lời của người thầy rất thản nhiên, “Mười năm.”

Mất kiên nhẫn, người học trò nói rõ,
“Nhưng con muốn tinh thông về thiền nhanh hơn vậy, con rất háo hức để giác ngộ. Con sẽ cố gắng hết sức. Con sẽ tu hành mỗi ngày, mười tiếng hoặc nhiều hơn nếu bắt buộc. Như vậy thì con cần mất bao nhiêu lâu?”

Người thầy nghĩ trong giây lát, và trả lời, “Hai mươi năm.”



How Long Will It Take?

A meditation student went to his teacher and said earnestly, 
"I am fully devoted to studying meditation. How long will it take me to reach enlightenment?" 

The teacher's reply was casual, "Ten years." 

Impatiently, the student stated,  
"But I want to master meditation faster than that, I am eager to enlighten. I will work very hard. I will practice everyday, ten or more hours a day if I have to. How long will it take me then?" 

The teacher thought for a moment, and replied: "Twenty years."

Muốn Giác Ngộ

Muốn Giác Ngộ

Một Thiền sư đang thiền bên một con sông khi một chàng trai trẻ ngắt ngang.

“Thưa sư phụ, con muốn trớ thành đệ tử của ngài.”, chàng trai trẻ nói.

“Tại sao?”, người thầy hỏi.

Chàng trai trẻ suy nghĩ trong giây lát…
“Vì con muốn đi tìm Giác Ngộ.”

Bất thình lình vị thầy nhảy chồm lên!
Trước khi chàng trai trẻ phát giác chuyện gì đang xảy ra, người thầy đã túm lấy gáy anh ta, lôi anh ta xuống dòng sông, và nhúng đầu anh ta xuống dưới mặt nước.

Sau khi giữ anh ta như vậy trong một phút đồng hồ, trong khi chàng trai trẻ vùng vẫy đấu tranh trong vô vọng để được giải thoát, người thầy kéo anh ta ra khỏi dòng sông. Chàng trai trẻ ho sặc nước ra ngoài và thở hổn hển.

Khi anh ta cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, người thầy lên tiếng.
“Nói ta nghe, anh đã muốn cái gì nhất khi anh bị nhấn chìm dưới nước?”

“Không khí”, chàng trai trả lời.

“Được rồi,” người thầy trả lời.
“Về đi và chỉ quay lại với ta khi anh muốn giác ngộ nhiều như anh đã muốn không khí.”

Wanting Enlightenment

A teacher of Zen was meditating by a river when a young man interrupted him. 

"Master, I wish to become your disciple.", said the young man. 

"Why?", asked the teacher. 

The young man thought for a moment...  
"Because I want to find Enlightenment."

The master jumped up suddenly! 

Before the young man knew what was happening, the teacher had grabbed him by the scruff of his neck, dragged him into the river, and plunged his head under water. 

After holding him under for one minute, whilst the young man kicked and struggled in vain to free himself, 
the master finally pulled him up out of the river. 
The young man coughed up water and gasped to catch his breath. 

When he eventually calmed down, the master spoke. 
"Tell me, what did you want most of all when you were under water?"
 

"Air!", answered the young man.

"Very well," said the master. 

"Go home and only come back to me when you want enlightenment as much as you just wanted air."


Bốn Nhà Sư, Không Im Lặng

Bốn Nhà Sư, Không Im Lặng

Bốn nhà sư đồng ý thiền trong im lặng trong vòng hai tuần, không được nói chuyện.

Vào đêm đầu tiên, cây nến bắt đầu lập loè rồi tắt.

Nhà sư thứ nhất nói, 

“Ồ, không! Cây nến tắt rồi.”

Nhà sư thứ hai nói, 

“Chẳng phải chúng ta đồng ý không nói chuyện hay sao?”

Nhà sư thứ ba nói, 

“Tại sai hai huynh phải phá vỡ sự im lặng vậy?”

Nhà sư thứ tư cười và nói, 

“Ha!, tôi là người duy nhất không nói gì.”

Four Monks, No Silence

Four monks agreed to observe silent meditation for two weeks, without speaking. 

By nightfall on the first day, the candle began to flicker and then went out.

The first monk said, "Oh, no! The candle is out."

The second monk said, "Didn't we agree not to talk?"

The third monk said, "Why must you two break the silence?"

The fourth monk laughed and said,  

"Ha! I'm the only one who didn't speak."


Có đẹp không nào?

Có đẹp không nào?

Một nhà sư trẻ được giao nhiệm vụ chăm sóc vườn tược trong khuôn viên một Thiền viện có tiếng. Nhà sư được giao nhiệm vụ này vì ông yêu hoa, bụi, và cây. Bên cạnh ngôi chùa có một ngôi chùa khác, nhỏ hơn nơi có một Thiền sư rất già.

Một ngày nọ, khi nhà sư trẻ đón chờ những vị khách đặc biệt, ra sức cẩn thận hơn để chăm sóc vườn. Ông nhổ cỏ, tỉa bụi cây, chải chuốt rêu, và bỏ nhiều thời giờ cào hết và phân phối một cách cẩn thận những cụm lá thu khô.

Khi nhà sư làm việc, vị lão sư nhìn chăm chú từ bên kia bức tường ngăn cách hai ngôi chùa.

Sau khi đã hoàn tất, nhà sư trẻ đứng lùi lại và chiêm ngưỡng công việc mình mới làm.
“Có đẹp không nào?” ông nói với lão sư.
“Có,” lão sư trả lời, “nhưng còn một cái nữa hơi thiếu. Giúp ta qua bức tường này và ta sẽ chỉnh sửa lại cho anh.”

Sau khi lưỡng lự, nhà sư trẻ bế lão sư qua bức tường và đặt ngài xuống. Một cách chậm chạp, vị lão sư bước tới một cái cây gần ngay giữa khu vườn, 

nắm lấy thân cây, và lắc mạnh.

Lá cây rơi như mưa xuống toàn bộ khu vườn.
“Đó,” lão sư nói, “Giờ anh có thể bế ta trở lại bên kia được rồi.”



Isn't it Beautiful?

A young monk was in charge of the garden within a famous Zen temple. 
He had been given the job because he loved the flowers, shrubs, and trees. 
Next to the temple there was another, smaller temple where there lived a very old Zen master. 

One day, when the young monk was expecting some special guests, 
he took extra care in tending to the garden. 
He pulled the weeds, trimmed the shrubs, combed the moss, 
and spent a long time meticulously raking up and carefully arranging all the dry autumn leaves. 

As he worked, the old master watched him with interest from across the wall that separated the temples.

When he had finished, the young monk stood back to admire his work. 

"Isn't it beautiful?", he called out to the old master. 
"Yes," replied the old man, "but there is something missing. Help me over this wall and I'll put it right for you."

After hesitating, the young monk lifted the old fellow over the wall 

and set him down. 
Slowly, the master walked to the tree near the center of the garden, grabbed it by the trunk, and shook it. 
Leaves showered down all over the garden. 
"There," said the old man, "you can put me back now."


Làm Đức Phật bực mình

Làm Đức Phật bực mình


Có một người phụ nữ nọ thực hành niệm danh hiệu A Di Đà Phật.

Bà ta niệm: “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT”... liên hồi, ba hồi mỗi ngày. Dù bà ta tu tập thế này đã hơn 10 năm, bà ta vẫn còn khá dữ dằn. Bà nóng tính và la mắng mọi người luôn.

Một người bạn, thực tập pháp môn Thiền, muốn dạy cho bà ta một bài học.

Một ngày nọ khi người phụ nữ này bắt đầu buổi tu tập bằng cách đốt nhang và gõ chuông như thường lệ... ngay lúc bà bắt đầu niệm danh hiệu, người bạn đến trước cổng nhà và gọi:
“Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!...”

Vì lúc này là giờ tu tập của bà, bà ta cảm thấy bực mình, nhưng bà tự nhủ:
“Mình phải đấu tranh với cơn giận của mình, nên mình nên làm lơ nó đi.”
Và bà tiếp tục: “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT...”

Nhưng người đàn ông tiếp tục lớn tiếng gọi tên bà, liên hồi...
“Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!...”

Khi chuyện này tiếp diễn bà bắt đầu cảm thấy nổi cáu hơn.
Bà đấu tranh kềm lại nó, nhưng vẫn nghĩ rằng mình có nên ngừng việc niệm Phật để cho ông này biết tay mình hay không?
Tuy nhiên, bà quyết đinh tiếp tục với việc niệm Phật: “NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT,
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT...”

Người đàn ông ngoài cổng nghe tiếng bà và tiếp tục tấn công:
“Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!, Cô Nguyễn!...”

Cuối cùng, bà không thể chịu đựng được nữa. Bà nhảy chồm dậy, đóng sầm cửa sau lưng trong khi đi ra ngoài cổng và la người đàn ông:
“Ông bị cái giống gì vậy? Tại sao ông lại cư xử như vậy?! 

Tô đang cố tu hành mà ông cứ la oai oái tên tôi liên tục là sao!”

Người đàn ông mỉm cười và nói:
“Tôi mới gọi tên chị có mười phút mà chị đã giận vậy rồi.
Chị liên tục gọi tên Phật A Di Đà hơn cả mười năm; thử tưởng tượng ông phật phải giận biết bao nhiêu!”
 

Annoying the Buddha

"There was a woman who practiced reciting Buddha Amitabha's name.
She would recite: "NAMO AMITABHA BUDDHA"... over and over, three times daily.
Although she had made this practice for over 10 years, 
she was still quite mean.
She was quick tempered and shouted at people all the time.

A friend, who practiced Zen, wanted to teach her a lesson.

One day she started her practice with the usual lighting of incense and hitting a little bell... Just as she began her recitation, the friend came to her front gate and called out:
"Miss Nguyen!, Miss Nguyen!..."

As this was the time for her practice she became annoyed, 
but she said to herself:
"I have to struggle against my anger, so I will just ignore it."
And she continued: "NAMO AMITABHA BUDDHA, NAMO AMITABHA BUDDHA..."

But the man continued to shout her name, over and over…
"Miss Nguyen!, Miss Nguyen!, Miss Nguyen!..."

As this continued she began to feel more and more aggressive.
She struggled against it, but wondered if she shouldn't stop the recitation to give the man a piece of her mind?
However, she decided to continue her recitation: "NAMO AMITABHA BUDDHA, NAMO AMITABHA BUDDHA..."

The man outside heard her and continued his barrage:
"Miss Nguyen!, Miss Nguyen!, Miss Nguyen!, Miss Nguyen! …"

Finally, she could not stand it anymore. She jumped up, slammed the door on the way and went to the gate and shouted at the man:
"What's the matter with you?! Why do you have to behave like that?! I am trying to do my practice and you keep on shouting my name over and over and over and over!"

The gentleman smiled at her and said:
"I only called your name for ten minutes and you are so angry.
You have been calling Amitabha Buddha's name for more then ten years now; just imagine how annoyed he must be!"



Bơ và Đá

Bơ và Đá

Một thuở nọ, có nhiều nhà tu ăn tiền để làm lễ tế và cầu nguyện. Có một hình thức lễ tế mà hứa hẹn sẽ siêu thoát linh hồn thân nhân đã chết khỏi địa ngục để người đó có thể lên thiên đàng.

Tới một thời điểm nhất định của buổi lễ cầu nguyện, nhà tu đập một cái bình đất chứa đầy đá với một cây búa tế lễ.

Họ cho rằng theo tông truyền, nếu cái bình đất vỡ ra, và những viên đá được giải thoát, đó là dấu hiệu linh hồn cũng được giải thoát, và sẽ bay lên cõi thiên.

Dĩ nhiên, cái bình đất dễ vỡ không thể nào chịu được cú đập của một cây búa kim loại nặng. Nên các nhà tu được trả tiền hậu hĩ đảm bảo buổi tế lễ sẽ được thành công.

Một người thanh niên, quẫn trí vì cái chết của một người chú, tìm đến đức Phật. Anh ta tin rằng những gì đức Phật dạy là mới mẻ hơn, vĩ đại hơn, một đạo giáo có công lực hơn, và xin Phật làm lễ tế siêu thoát linh hồn của chú anh ta.

Đức Phật bảo anh:
“Đi lấy hai cái bình đất tế lễ từ những nhà tu kia, đổ đầy bơ vào một bình 

và đá vào cái còn lại.”

Người thanh niên, tin rằng anh ta sắp được một buổi tế lễ có công lực hơn, rất sung sướng và làm theo lời đức Phật nói.

Khi anh ta quay lại, đức Phật bảo anh:
“Để hai cái bình xuống sông một cách cẩn thận, sao cho miệng bình vừa dưới mặt nước. Rồi tụng lời cầu nguyện như các nhà tu chỉ dẫn như thường lệ. Đập hai cái bình bằng một cây búa ngầm dưới mặt nước, đúng thời điểm trong bài kinh cầu nguyện các nhà tu đã chỉ.”

Sau khi xong, anh chàng phải quay lại nơi đức Phật 

và thuật lại những gì đã xảy ra.

Người thanh niên, rất hào hứng là người đầu tiên được làm lễ kiểu mới và tuyệt vời này, mà có hiệu quả hơn so với kiểu cũ, làm đúng như những gì anh được dặn.

Lúc quay trở lai, khi đức Phật hỏi anh diễn tả lại những gì anh thấy, người thanh niên trả lời:
“Con chẳng thấy gì lạ cả. Khi con đập hai cái bình, những hòn đá chìm xuống đáy sông và bơ bị trôi dạt vào bờ trên mặt sông.”

Đức Phật nói:
“Vậy con hãy xin các nhà tu của con cầu cho bơ chìm xuống đáy sông và đá nổi trên bề mặt!”

Người than niên, bất ngờ vì điều lố bịch rõ ràng của lời yêu cầu này trả lời:
“Nhưng không cần biết các nhà tu cầu nguyện biết mấy, đá không bao giờ nổi và bơ không bao giờ chìm.”

Rồi đức Phật nói:
“Chính xác như vậy.
Và, chú của con cũng y hệt như vậy.
Những hành động tốt và đầy lòng yêu thương chú con đã làm trong cuộc đời của mình sẽ là những điều khiến ông ấy đi lên cõi thiên. Và những hành động xấu xa và ích kỷ chú con đã làm trong cuộc đời của mình sẽ là những điều khiến ông ấy chìm xuống địa ngục. Duyên nghiệp của chú con là của riêng ông ấy, và phải được đối diện...từng chút một.
Không có bất cứ điều gì mà những lời cầu nguyện và lễ tế của các nhà tu có thể thay đổi được hậu quả việc làm của ông! ”


Butter and Stones

Butter and Stones

At the time, there were priests who were charging money for rituals & prayers. There was one ritual in particular that promised to release a dead relative's soul from hell so he could go to heaven.

At a certain point in the prayer, the priests struck an earthen urn full of stones with a ritual hammer.

They claimed that according to their teaching, if the urn broke, and the stones were released, it was a sign that the soul was also released, and would then rise to heaven.

Of course, the brittle clay could not withstand the blow of the heavy metal hammer. So the well paid priests were assured of a successful ritual.

A young man, distraught over his uncle's death, went to the Buddha instead. He believed that the Buddha's teaching was a newer, greater, more powerful form of religion, and asked him for the ritual that would release his uncle's soul.

The Buddha told him:

"Obtain two of the ritual urns from the priests, and fill one with butter and the other one with stones."
 

The young man, believing he was about to get a more powerful ritual, was very happy and did as the Buddha said. 

When he returned, the Buddha told him:
"Place the urns carefully in the river, so that the rim of the urn is just below the surface. Then recite the prayer the priests prescribe as usual. Strike both the urns under the water with the hammer, at the usual point prescribed in the priest's prayer."

When finished, he was to return to the Buddha and describe what happened.
 

The young man, very excited to be the first person to be given this wonderful new ritual, which was more effective than the old one, did exactly as he was told. 

Upon his return, when the Buddha asked him to describe what he saw, the young man replied:
"I saw nothing unusual. When I smashed the urns, the stones sank to the bottom of the river and the butter was washed away on the surface of the river."
 

The Buddha said: 
"Then you must ask your priests to pray that the butter will sink to the bottom and the stones will float to the surface!" 

The young man, shocked by the obvious ridiculousness of this request replied: 
"But no matter how much the priests pray, the stones will never float 
and the butter will never sink."
 

Then the Buddha said: 
"Exactly so. 
And, it is the same with your uncle. 
Whatever good & loving actions he has committed during his life will be that which makes him rise towards heaven. 'And whatever bad & selfish actions he has committed during his life will be that which makes him sink towards hell. His karma is his own, and must be faced...every bit of it.
There is not a thing that all the prayers and rituals of the priests can ever do to alter the results of his actions!"


Nó Sẽ Trôi Qua

Nó Sẽ Trôi Qua

Một thiền sinh đến gặp thầy của mình một ngày nọ và nói,
“Việc thiền của con thật kinh khủng! Hoặc là con cảm thấy phân tâm, hay chân con đau, hay con cứ luôn luôn buồn ngủ. Thật kinh khủng!”

“Nó sẽ trôi qua”, người thầy nói một cách chắc chắn.

Một tháng sau, người trò quay trở lại thầy mình và nói,
“Việc thiền của con thật tuyệt vời! Con cảm thấy rất tỉnh táo, rất thanh bình, đầy sức sống. Thật tuyệt vời!”

Người thầy một lần nữa trả lời một cách chắc chắn, “Nó sẽ trôi qua.”



It Will Pass

It Will Pass

A student of meditation went to his teacher one day and said,
"My meditation is horrible! I either feel so distracted, or my legs ache, or I'm constantly falling asleep. It's just horrible!"


"It will pass",
the teacher said matter-of-factly.

A month later, the student went back to his teacher and said,
"My meditation is wonderful! I feel so aware, so peaceful, so alive! It's just wonderful!"

 
The teacher again replied matter-of-factly,

"It will pass."


Bờ Bên Kia

Bờ Bên Kia

Một ngày nọ một chàng trai trẻ, đang trong một chuyến du hành, đến bên bờ của một con sông lớn.

Nhìn một cách tuyệt vọng vào vật cản đường to lớn trước mặt mình, anh ta suy ngẫm nhiều tiếng đồng hồ tìm cách vượt qua một rào cản to lớn như vậy.

Ngay đúng lúc anh ta chuẩn bị bỏ cuộc không đi tiếp chuyến du hành của mình nữa, anh nhìn thấy một đại lão sư phụ đến bờ bên kia dòng sông.

Chàng trai trẻ gọi to đến lão sư phụ:
“Ôi cao nhân, ông có thể nói cho con biết làm cách nào để đến bờ bên kia con sông này được không?”

Lão sư phụ ngẫm nghĩ trong giây lát...
Nhìn lên nhìn xuống dòng sông và rồi gọi to trở lại,
“Chàng trai trẻ, anh đang ở bờ bên kia.”


The Other Side

The Other Side

One day a young man, while on a journey, came to the banks of a wide river. 
Staring hopelessly at the great obstacle in front of him, he pondered for hours on how to cross such a wide barrier. 
Just as he was about to give up his pursuit to continue his journey, he saw a great teacher approach the other side of the river. 
The young man yelled over to the teacher, 
“Oh wise one, can you tell me how to get to the other side of this river?”
The teacher pondered for a moment...

looked up and down the river and then yelled back, 
“Young man, you are on the other side.”

Con Thỏ va Con Cáo

Một người thầy đi cùng người trò chỉ một con Cáo đang đuổi một con Thỏ…
Người thầy: 
"Theo truyện ngụ ngôn xưa, con thỏ sẽ thoát khỏi con cáo."
 

Người trò: 
"Không hẳn, con cáo nhanh hơn."
 

Người thầy: 
"Con thỏ sẽ tránh được con cáo."
 

Người trò: 
"Sao thầy quả quyết vậy?"
 

Người thầy: 
"Trong khi con cáo chạy chỉ để được bữa tối, 
con thỏ chạy để bảo toàn mạng sống."


The Rabbit and the Fox


A teacher, while on a walk with a student, pointed out a Fox chasing a Rabbit. The teacher then dispensed a valuable lesson…

The teacher: 
"According to an ancient fable, the rabbit will escape the fox."

The student: 
"Not so, the fox is faster."

The teacher: 
"The rabbit will elude the fox."

The student: 
"How can you be so certain?"

The teacher: 
"While the fox is merely running for his dinner, 
the rabbit is running for his life."