Có đẹp không nào?
Một nhà sư trẻ được giao nhiệm vụ chăm sóc vườn tược trong khuôn viên một Thiền viện có tiếng. Nhà sư được giao nhiệm vụ này vì ông yêu hoa, bụi, và cây. Bên cạnh ngôi chùa có một ngôi chùa khác, nhỏ hơn nơi có một Thiền sư rất già.
Một ngày nọ, khi nhà sư trẻ đón chờ những vị khách đặc biệt, ra sức cẩn thận hơn để chăm sóc vườn. Ông nhổ cỏ, tỉa bụi cây, chải chuốt rêu, và bỏ nhiều thời giờ cào hết và phân phối một cách cẩn thận những cụm lá thu khô.
Khi nhà sư làm việc, vị lão sư nhìn chăm chú từ bên kia bức tường ngăn cách hai ngôi chùa.
Sau khi đã hoàn tất, nhà sư trẻ đứng lùi lại và chiêm ngưỡng công việc mình mới làm.
“Có đẹp không nào?” ông nói với lão sư.
“Có,” lão sư trả lời, “nhưng còn một cái nữa hơi thiếu. Giúp ta qua bức tường này và ta sẽ chỉnh sửa lại cho anh.”
Sau khi lưỡng lự, nhà sư trẻ bế lão sư qua bức tường và đặt ngài xuống. Một cách chậm chạp, vị lão sư bước tới một cái cây gần ngay giữa khu vườn,
nắm lấy thân cây, và lắc mạnh.
Lá cây rơi như mưa xuống toàn bộ khu vườn.
“Đó,” lão sư nói, “Giờ anh có thể bế ta trở lại bên kia được rồi.”
No comments:
Post a Comment