Thursday, January 30, 2014

Tìm Thấy Kim Cương trên Đường Bùn

Tìm Thấy Kim Cương trên Đường Bùn

GuDo là thầy của hoàng đế vào thời đó. Tuy thế, ngài vẫn thường hay du hành một mình như một khất sĩ lang thang. Một lần khi ngài trên đường đi tới Edo, trung tâm văn hóa và chính trị của Shogunate, ngài đến gần một làng nhỏ có tên là Takenaka. Trời đã chiều tối và một cơn mưa đang rơi nặng hạt. Gudo ướt sũng. Đôi dép rơm của ngài rã ra từng mảnh. Tại một căn nhà nông trại gần làng ngài nhận thấy có khoảng bốn hay năm đôi dép trong cửa sổ và định hỏi mua một đôi khô ráo.

Người đàn bà biếu dép cho ngài, thấy ngài bị thấm ướt quá, mời ngài ở lại qua đêm trong nhà bà. Gudo nhận lời, cám ơn bà ta. Ngài vào và tụng một thời kinh trước bàn thờ của gia đình. Sau đó ngài được giới thiệu với mẹ và các con của bà chủ nhà. Nhận thấy cả nhà đều buồn bã, Gudo hỏi xem có điều gì không ổn.

"Chồng con là một kẻ cờ bạc và say sưa", bà chủ nhà thưa với ngài. "Khi anh ấy mà được bạc thì anh ấy uống rượu rồi trở nên lỗ mãng. Khi anh ấy thua thì lại vay mượn tiền người khác. Đôi khi say sưa quá mức thì anh ấy lại chẳng hề về nhà. Con phải làm sao đây?"

"Ta sẽ giúp anh ấy cho," GuDo nói. "Đây có ít tiền. Hãy đi mua cho ta một hũ rượu ngon và ít đồ gì ngon để ăn. Rồi bà có thể vào nghỉ ngơi. Ta sẽ thiền định trước bàn thờ.”

Khi anh chủ nhà trở về vào khoảng nửa đêm, say mèm, anh ta rống lên: "Này, mụ vợ ơi, ta đã về đây. Mụ có gì cho ta ăn không?"

"Ta có đồ ăn cho anh đây" GuDo nói. "Ta bất ngờ bị mắc mưa và bà vợ anh tử tế cho ta tạm trú tại đây qua đêm. Để đáp lại ta có mua một ít rượu và cá, như vậy thôi anh dùng đi."

Anh chồng hài lòng. Anh ta uống rượu ngay rồi nằm lăn xuống trên sàn nhà. GuDo ngồi thiền bên cạnh anh ta.

Vào buổi sáng khi anh chồng tỉnh dậy anh ta quên hẳn mọi chuyện đêm qua. "Ông là ai? Ông ở đâu đến đây?" anh hỏi GuDo, khi ngài vẫn còn đang thiền định.

"Ta là GuDo ở Kinh Đô (Kyoto) và ta đang trên đường đi đến Edo," vị Thiền sư trả lời.

Anh chồng quá xấu hổ. Anh rối rít xin lỗi vị thầy của hoàng đế của mình.

GuDo mỉm cười. "Mọi vật trên cõi đời này đều vô thường," ngài giảng dạy. "Cuộc đời rất ngắn ngủi. Nếu anh cứ tiếp tục đánh bạc và uống rượu thì anh chẳng còn lại thì giờ đâu mà hoàn thành được việc gì khác, và anh sẽ làm khổ cho cả gia đình của anh nữa."

Anh chồng chợt tỉnh ngộ như ra khỏi cơn mê. "Ngài nói đúng," anh ta lên tiếng. "Làm sao con có thể đền ơn cho ngài về lời dạy tuyệt vời này! Hay là để con tiễn chân ngài và mang hành lý hầu ngài một quãng đường."

"Nếu anh muốn," GuDo đồng ý.

Cả hai người lên đường. Sau khi đi được ba dặm đường GuDo bảo anh ta quay về. "Chỉ xin được thêm năm dặm nữa thôi," anh năn nỉ GuDo. Họ tiếp tục đi.

"Anh có thể quay về bây giờ," GuDo đề nghị.

"Sau khi thêm mười dặm nữa," anh ta đáp lại.

"Bây giờ hãy quay trở về đi," GuDo nói, sau khi đã đi hết mười dặm.

"Con sẽ theo ngài suốt quãng đời còn lại của con," anh ta tuyên bố.

Những Thiền sư hiện đại ở Nhật Bản đều xuất phát từ dòng của một vị thầy nổi danh là người kế thừa của GuDo. Tên của ngài là Mu-Nan, người không bao giờ quay trở lại.

Finding a Diamond on a Muddy Road


Finding a Diamond on a Muddy Road



GuDo was the emperor's teacher of his time. Nevertheless, he used to travel alone as a wandering mendicant. Once when he was on his was to Edo, the cultural and political center of the Shogunate, he approached a little village named TakeNaka. It was evening and a heavy rain was falling. GuDo was thoroughly wet. His straw sandals were in pieces. At a farmhouse near the village, he noticed four or five pairs of sandals in the window and decided to 
buy some dry ones.



The woman who offered him the sandals, seeing how wet he was, invited him in to remain for the night at her home. GuDo accepted, thanking her. He entered and recited a sutra before the family shrine. He then was introduced to the woman's mother, and to her children. Observing that the entire family was depressed, GuDo asked what was wrong.



"My husband is a gambler and a drunkard," the housewife told him. "When he happens to win he drinks and becomes abusive. When he loses he borrows money from others. Sometimes when he becomes thoroughly drunk he does not come home at all. What can I do?"



I will help him," said GuDo. "Here is some money. Get me a gallon of fine wine and something good to eat. Then you may retire. 
I will meditate before the shrine."



When the man of the house returned about midnight, quite drunk, he bellowed: "Hey, wife, I am home. Have you something for me to eat?"



"I have something for you," said GuDo. "I happened to get caught in the rain and your wife kindly asked me to remain here for the night. In return I have bought some wine and fish, so you might as well have them."



The man was delighted. He drank the wine at once and laid himself down on the floor. GuDo sat in meditation beside him.



In the morning when the husband awoke he had forgotten about the previous night. "Who are you? Where do you come from?" he asked GuDo, 
who was still meditating.



"I am GuDo of Kyoto and I am going on to Edo," replied the Zen master.



The man was utterly ashamed. He apologized profusely to 
the teacher of his emperor.



GuDo smiled. "Everything in this life is impermanent," he explained. "Life is very brief. If you keep on gambling and drinking, you will have no time left to accomplish anything else, and you will cause your family to suffer too."



The perception of the husband awoke as if from a dream. "You are right," he declared. "How can I ever repay you for this wonderful teaching! Let me see you off and carry your things a little way."



"If you wish," assented GuDo.



The two started out. After they had gone three miles GuDo told him to return. "Just another five miles," he begged GuDo. They continued on.



"You may return now," suggested GuDo.



"After another ten miles," the man replied.



"Return now," said GuDo, when the ten miles had been passed.



"I am going to follow you for the rest of my life," declared the man.



Modern Zen teachers in Japan spring from the lineage of a famous master who was the successor of GuDo. His name was Mu-Nan, 
the man who never turned back.

Một Tách Trà

~Một Tách Trà~

Nan-In, một Thiền sư trong đời Minh Trị (MeiJi) (1868-1912), 

tiếp một vị giáo sư đại học đến tìm hiểu về Thiền.

Nan-in mời trà.
Ông rót đầy tách trà của vị khách, và cứ tiếp tục rót.
Vị giáo sư nhìn tách trà tràn ra ngoài cho đến khi ông ta không nhịn được nữa.

Vị giáo sư thốt lên,
"Nó đã tràn đầy rồi. Không thể chứa thêm được nữa!"

Nan-in nói,
"Cũng như tách trà này, ông mang đầy ý kiến và suy đoán riêng của ông.
Làm sao tôi có thể chỉ ông về Thiền trừ khi ông làm cạn tách của ông trước đã?"



A Cup of Tea

A Cup of Tea

Nan-In, a Zen master during the MeiJi era (1868-1912), 

received a university professor who came to inquire about Zen.

Nan-in served tea.
He poured his visitor's cup full, and then kept on pouring.
The professor watched the overflow until he could no longer restrain himself.

The Professor exclaimed,
"It is overfull. No more will go in!"

Nan-in said,
"Like this cup, you are full of your own opinions and speculations.
How can I show you Zen unless you first empty your cup?"



Sự Cách Ly Vĩ Đại

Sự Cách Ly Vĩ Đại

Hàng ngàn năm trước, con người sống trong hài hoà với toàn thể thế giới thiên nhiên.

Thông qua khả năng mà ngày nay gọi là cảm xạ từ xa, con người liên lạc với con thú, cây, và các loài sinh vật khác…

Không ai trong chúng bị con người coi là “thấp hơn” cả, chỉ là khác nhau, với các nhiệm vụ khác nhau để làm.

Con người làm việc bên cạnh thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên, cùng họ con người chia xẻ nhiệm vụ chăm sóc thế gian.

Bầu khí quyển của trái đất rất khác với khí quyển ngày nay, chứa đựng nhiều hơi nước hỗ-trợ-cây-cỏ hơn.

Một số lượng khổng lồ các loại thực phẩm rau, quả, hạt, và lúa mì dồi dào.

Do việc ăn uống như vậy, và việc không có căng thẳng không tự nhiên, tuổi thọ của con người dài gấp mấy lần tuổi thọ ngày nay.

Việc giết chóc thú vật để làm “thực phẩm” hoặc “tiêu khiển” là không thể tưởng tượng được.

Con người sống trong thanh bình với nhau và các loài sinh vật khác, mà con người coi là thầy và là bạn.

Ban đầu chầm chậm, nhưng càng ngày càng nhanh, Bản Ngã con người bắt đầu lớn mạnh và khẳng định chính nó.

Cuối cùng, sau khi nó tạo ra nhiều sự việc không lành, muôn loài đồng tâm quyết định để con người sống trên thế gian một mình, để học những bài học cần thiết. Mối liên hệ bị phá vỡ.

Ở một mình, cảm thấy bị ghẻ lạnh từ thế giới mà mình được sinh ra, cắt đứt khỏi sự dồi dào đầy đủ của thế giới, con người không còn hạnh phúc nữa.

Con người bắt đầu đi tìm hạnh phúc mà họ đã mất.

Khi họ tìm thấy những gì làm họ gợi nhớ về nó, họ tìm cách nắm giữ nó và tích trữ nhiều hơn. Từ đó, đem đến Căng Thẳng vào cuộc sống của họ.

Nhưng vẫn tìm kiếm hạnh phúc lâu bền và tích trữ những thứ thay thế tạm bợ cho hạnh phúc không đem thoả mãn đến cho con người.

Vì họ không còn có thể nghe được những gì các loài sinh vật khác nói, con người chỉ có thể ráng hiểu chúng qua hành động, mà đa phần họ hiểu sai.

Vì họ không còn cộng tác với các vị thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên vì lợi ích muôn loài, thay vào đó họ ráng mưu mẹo dùng năng lượng của đất để vụ lợi riêng cho họ, cây cỏ bắt đầu co rúm lại và chết.

Với lượng cây cỏ ít lại để hút nước và toả hơi nước, bầu khí quyển trở nên khô hơn, và sa mạc xuất hiện.

Chỉ một ít loài cây sống sót, và chúng mọc nhỏ hơn và dai cứng hơn theo năm tháng. Cuối cùng chúng mất đi màu sắc rực rỡ và hoa trái xum xuê của tổ tiên chúng.

Tuổi thọ con người bắt đầu ngắn theo, và bệnh dich xuất hiện và lan tràn.

Vì việc giảm đi các loại thực phẩm có sẵn cho họ, và tính lãnh cảm lớn dần, con người bắt đầu giết và ăn thịt bạn bè mình, các loài thú. Chúng nhanh chóng học cách chay trốn khỏi tầm tay con người và trở nên càng ngày càng nhút nhát và nghi ngờ động cơ và hành vi của con người.

Và sự phân chia lớn dần. Sau nhiều thế hệ, chẳng còn bao nhiêu người biết về cuộc sống trước kia là gì.

Khi con người càng trở nên mưu mẹo và bạo động đến trái đất, và nhu cầu xã hội và thế giới tâm linh hẹp dần chỉ còn riêng cho loài người mà thôi, họ càng trở nên mưu mẹo và bạo động thậm chí đến cả chính loài người.

Con người bắt đầu giết và bắt nhau làm nô lệ. Họ tạo dựng quân đội và đế chế, ép những ai trông, nói, nghĩ, và hành động khác họ phải chịu khuất phục những gì họ cho là tốt nhất.

Cuộc sống trở nên quá khổ ải cho loài người để, khoảng từ hai đến ba ngàn năm trước, những đấng hoàn hảo bắt đầu được sinh ra trên trái đất mang hình dáng con người, để dạy họ những chân lý mà đa phần đã bị lãng quên.

Nhưng tới lúc đó, loài người đã chia rẽ quá nặng nề, và qua lãnh cảm với những định luật vạn vật mà chi phối thế giới tự nhiên, nên những chân lý này thường chỉ được hiểu bán phần, hoặc hoàn toàn bị làm lơ.

Theo thời gian, những lời dạy của các đấng hoàn hảo bị thay đổi, vì lý do có thể gọi là chính trị, bởi những tổ chức quá-tính-chất-con-người mà được thừa hưởng những lời dạy này.

Những ai trở thành nhân vật nổi bật trong những tổ chức này muốn uy quyền trên người khác.

Họ coi thường sự quan trọng của những loài không-phải-người. Họ loại trừ từ những lời dạy những gì nói rằng các loài vật này có tâm linh, trí tuệ, và sự hiện hữu trong cõi thiêng liêng.

Họ bác bỏ rằng cõi thiên mà các loài không-phải-người an ngụ là cùng trạng thái Đồng Nhất với Cõi Thiêng Liêng mà bất cứ ai gác bỏ bản ngã và đi theo các chân lý vạn vật cũng có thể đạt tới.

Những người khát-quyền-thế muốn môn đồ của họ tin rằng cõi thiên là một nơi chỉ một số ít người, và chỉ riêng con người, được đến sau khi chết.

Một nơi mà có thể tới bởi những ai được tổ chức của họ chấp thuận.

Nên cả những đấng hoàn hảo cũng không thể phục hồi chân lý toàn vẹn, bởi vì bản ngã con người gây trở ngại.

Theo nhiều thế kỷ, những câu chuyện của sự Ly Cách Vĩ Đại, và của Thời Vàng Son mà hiện hữu trước đây, được truyền lại bởi những người nhạy cảm và thông thái.

Ngày nay ở Phương Tây công nghiệp, những chuyện này được coi là truyền thuyết và thần thoại… giả tưởng chỉ những người dễ tin và kém tinh vi… những câu chuyện dựa vào trí tưởng tượng và cảm xúc.

Mặc dù khá nhiều người đã thấy và liên lạc được với thiên thần trái đất và thần linh thiên nhiên, và nhiều cộng đồng tâm linh đã trồng được trái và rau ngon mát bằng cách cộng tác với họ và làm theo lời dạy của họ, sự mô tả về họ thường bị gạt bỏ coi là “chuyện thần thoại.”

Và, dù những câu chuyện mang tính thêu dệt và mộc mạc kể về sự Cách Ly Vĩ Đại có thể được tìm thấy trong cách sách linh thiêng của các đạo giáo trên thế gian, rất đáng ngờ rằng các môn đồ của các đạo giáo này tin tưởng một cách mãnh liệt.

Tuy nhiên, một số kỹ năng, niềm tin, và thực hành trước-Cách-Ly vẫn được bảo tồn.



The Great Separation


The Great Separation


Thousands of years ago, man lived in harmony with the rest of the natural world.

Through what we would today call telepathy, he communicated with animals, plants, and other forms of life...

'None of which he considered "beneath" himself, only different, with different jobs to perform.

He worked side by side with earth angels and nature spirits, with whom he shared responsibility for taking care of the world.

The earth’s atmosphere was very different from what it is now,
with a great deal more vegetation-supporting moisture.

A tremendous variety of vegetable, fruit, seed, and grain food was available.

Because of such a diet, and a lack of unnatural strain, human life span was many times longer than what it is today.

The killing of animals for "food" or "sport" was unthinkable.

Man lived at peace with himself and the various life forms, whom he considered his teachers and friends.

Gradually at first, but then with increasing intensity, man’s Ego began to grow and assert itself.

Finally, after it had caused many unpleasant incidents, the consensus was reached that man should go out into the world alone, to learn a necessary lesson. The connections were broken.

On his own, feeling alienated from the world he had been created from, cut off from the full extent of its abundance, man was no longer happy.

He began to search for the happiness he had lost.

When he found something that reminded him of it, he tried to possess it and accumulate more. Thereby, introducing Stress into his life.

But searching for lasting happiness and accumulating temporary substitutes for it brought him no satisfaction.

As he was no longer able to hear what the other forms of life were saying, he could only try to understand them through their actions, which he most often misinterpreted.

Because he was no longer cooperating with the earth angels and nature spirits for the good of all, but was instead attempting to manipulate the earth forces for his benefit alone, plants began to shrivel and die.

With less vegetation to draw up and give off moisture, the planet’s atmosphere became drier, and deserts appeared.

A relatively small number of plant species survived, which grew smaller and tougher with passing time. Eventually they lost the radiant colors and abundant fruit of their ancestors.

Man’s life span began to shorten accordingly, and diseases appeared and spread.

Because of the decreasing variety of food available to him, and his growing insensitivity, man began to kill and eat his friends, the animals. They soon learned to flee from his approach and became increasingly shy and suspicious of human motives and behavior.

And so the separation grew. After several generations, few people had any idea of what life had once been like.

As man became more and more manipulative of and violent toward the earth, and as his social and spiritual world narrowed to that of the human race alone, he then became more and more manipulative of and violent toward even his own kind.

Men began to kill and enslave each other. They created armies and empires, forcing those who looked, talked, thought, and acted differently from them to submit to what they thought was best.

Life became so miserable for the human race that, around two to three thousand years ago, perfected spirits began to be born on earth in human form, to teach the truths that had largely been forgotten.

But by then, humanity had grown so divided, and so insensitive to the universal laws operating in the natural world, that those truths were only partially understood, and often ignored.

As time passed, the teachings of the perfected spirits were changed, for what one might call political reasons, by the all-too-human organizations that inherited them.

Those who came into prominence within the organizations wanted power over others.

They downplayed the importance of non-human life forms. They eliminated from the teachings statements claiming that those forms had souls, wisdom, and divine presence.

They denied that the heaven the non-human life forms were in touch with was a state of Unity with the Divine that could be attained by anyone who put aside his ego and followed the universal laws.

The power-hungry wanted their followers to believe that heaven was a place to which some people, and only people, went after death.

A place that could be reached by those who had the approval of their organizations.

So not even the perfected spirits were able to restore the wholeness of truth, because of interference by the human ego.

Down through the centuries, accounts of the Great Separation, and of the Golden Age that existed before it, have been passed on by the sensitive and wise.

Today in the industrial West, they are classified as mere legends and myths… fantasies believed in by the credulous and unsophisticated… stories based only on imagination and emotion.

Despite the fact that quite a few people have seen and communicated with earth angels and nature spirits, and that more than one spiritual community has grown luscious fruits and vegetables by cooperating with them and following their instructions, descriptions of these beings are generally dismissed as “fairy tales.”

And, although colored and simplified accounts of the Great Separation can be found in the holy books of the world’s religions, it is doubtful that many followers of those religions strongly believe in them.

However, a number of pre-Separation skills, beliefs, and practices have been preserved.