Kinh Abhaya
Không Sợ Hãi
Thế ta có nghe rằng…
Một lần
nọ, đức Phật
ngụ gần Savathi ở
rừng Jeta (Kỳ Đà), tại tu viện
Anathapindika (Cấp Cô Độc).
Ông Bà-La-Môn Janussoni đến gặp đức Phật, khi đến, kính cẩn chào hỏi cùng đức Phật. Sau
khi trao đổi lời chào và phép lịch sự thân tình, ông ngồi sang một bên.
Trong khi ngồi, ông nói với đức Phật:
"Theo cái nhìn và quan niệm của tôi thì không có ai mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết. "
Đức Phật trả lời:
"Ông Bà-La-Môn, có những người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết. Và, có những người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết.
"Và như vậy, ai là người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết?
“Có một trường hợp một người chưa
từ bỏ được đam mê, ham muốn, yêu thích, thèm khát, cuồng nhiệt, và thèm thuồng khoái lạc thân thể. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ,
'Ôi, những khoái cảm thân thể đáng yêu sẽ bị tước mất khỏi ta, và ta sẽ bị tước mất khỏi chúng!' Người đó sầu muộn và bị giày vò, khóc lóc, đập ngực, và nổi cuồng. Đây là một người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết.”
"Rồi nữa, có một trường hợp một người chưa
từ bỏ được đam mê, ham muốn, yêu thích, thèm khát, cuồng nhiệt, và thèm thuồng thân thể. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ, 'Ôi, thân thể đáng yêu của ta sẽ bị tước mất khỏi ta, và ta sẽ bị tước mất khỏi nó!' Người đó sầu muộn và bị giày vò, khóc lóc, đập ngực, và nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết.”
"Rồi nữa, có một trường hợp một người chưa làm việc thiện, chưa làm việc tinh thông, chưa hề che chở những người đang sợ hãi, và thay vào đó đã làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ, 'Ta chưa làm việc thiện, chưa làm việc tinh thông, chưa hề che chở những người đang sợ hãi, và thay vào đó đã làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn. Trong phạm vi tồn tại một điểm tới của những người chưa làm việc thiện, chưa làm việc tinh thông, chưa hề che chở những người đang sợ hãi, và thay vào đó đã làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn, đó là nơi ta phải đi sau khi chết.' Người đó sầu muộn và bị giày vò, khóc lóc, đập ngực, và nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết.”
"Rồi nữa, có một trường hợp một người nghi ngờ và do dự, mà chưa đạt tới
được niềm vững tin vào Pháp. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ, 'Ta quá nghi ngờ và do dự! Ta chưa đạt tới được niềm vững tin vào Pháp!' Người đó sầu muộn và bị giày vò, khóc lóc, đập ngực, và nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết.”
"Những người này, ông Bà-La-Môn, là bốn loại người mà, định mệnh phải chết, bị hoảng sợ và khiếp hãi cái chết.”
"Và rồi, ai là người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết?
"Có một trường hợp một người đã
từ bỏ được đam mê, ham muốn, yêu thích, thèm khát, cuồng nhiệt, và thèm thuồng khoái lạc thân thể. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này không xảy ra trong họ, 'Ôi, những khoái cảm thân thể đáng yêu sẽ bị tước mất khỏi ta, và ta sẽ bị tước mất khỏi chúng!' Người đó không sầu muộn, không bị giày vò; không khóc lóc, đập ngực, hoặc nổi cuồng. Đây là một người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết.
"Rồi nữa, có một trường hợp một người đã
từ bỏ được đam mê, ham muốn, yêu thích, thèm khát, cuồng nhiệt, và thèm thuồng thân thể. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này không xảy ra trong họ,
'Ôi, thân thể đáng yêu của ta sẽ bị tước mất khỏi ta, và ta sẽ bị tước mất khỏi nó!' Người đó không sầu muộn, không bị giày vò; không khóc lóc, đập ngực, hoặc nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết.
"Rồi nữa, có một trường hợp một người đã
làm việc thiện, đã
làm việc tinh thông, đã từng che chở những người đang sợ hãi, và chưa hề làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ, 'Ta đã làm việc thiện, đã làm việc tinh thông, đã từng che chở những người đang sợ hãi, và chưa hề làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn. Trong phạm vi tồn tại một điểm tới của những người đã làm việc thiện, đã làm việc tinh thông, đã từng che chở những người đang sợ hãi, và chưa hề làm việc ác, dã man, và tàn nhẫn, đó là nơi ta phải đi sau khi chết.'
Người đó không sầu muộn, không bị giày vò; không khóc lóc, đập ngực, hoặc nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết.
"Rồi nữa, có một trường hợp một người không nghi ngờ hoặc do dự, mà đã đạt tới
được niềm vững tin vào Pháp. Rồi người đó cận kề giờ chết. Khi người đó cận kề giờ chết, suy nghĩ này xảy ra trong họ, 'Ta không có nghi ngờ hoặc do dự! Ta đã đạt tới được niềm vững tin vào Pháp.' Người đó không sầu muộn, không bị giày vò; không khóc lóc, đập ngực, hoặc nổi cuồng. Đây, cũng vậy, là một người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết.
"Những người này, ông Bà-La-Môn, là bốn loại người mà, định mệnh phải chết, không bị hoảng sợ hoặc khiếp hãi cái chết."
Khi điều này được nói xong, ông Bà-La-Môn Janussoni thưa với đức Phật:
"Tuyệt diệu thay, ôi Tôn giả Gô-Ta-Ma! Tuyệt diệu thay! Như thể một người dựng đứng những gì đã bị lật đổ, tỏ lộ những gì giấu kín, chỉ Đường cho kẻ đi lạc, hoặc soi đèn trong đêm tối để ai có mắt thấy được hình tướng, tương tự như vậy Bậc Thầy Gô-Ta-Ma, thông qua nhiều lý luận, làm sáng Pháp.”
“Tôi đến với Đức Phật Gô-Ta-Ma để quy y, tôi đến với Pháp để quy y, tôi đến với Tăng chúng những người xuất gia để quy y.”
“Xin Bậc Thầy Gô-Ta-Ma nhớ tôi là một phật tử đã đến với tam bảo để quy y, từ ngày hôm nay trở đi, suốt đời."
No comments:
Post a Comment